Sam Smith: Chàng trai đa cảm xứ sương mù
Từ một anh chàng cọ toilet trong quán bar đến một ca sĩ nổi danh với 4 giải Grammy trong tay, Sam Smith là ví dụ điển hình của hành trình “from zero to hero”.
Những bước đầu gian nan
Sinh ra ở London nhưng phần lớn thời thơ ấu của Sam Smith trải qua ở vùng nông thôn Great Chishill, nước Anh. Ngay từ hồi nhỏ, cậu bé Sam đã vạch ra tương lai của mình: “Chuyển đến London, trở thành một ca sĩ nổi tiếng”. Ở trường học, cậu tham gia tích cực vào các buổi nhạc kịch. Nhận thấy khả năng và niềm đam mê của con, cha mẹ Sam - hồi bấy giờ còn đang rất khá giả - đã thuê cho cậu một gia sư riêng dạy nhạc, chính là nữ nhạc sĩ Joanna Eden nổi danh. Ở tuổi 13, Sam Smith đã có quản lý riêng. Song mọi chuyện chẳng có gì dễ dàng. Mẹ cậu mất việc, gia đình phá sản và rơi vào cảnh nghèo túng. Năm Sam 18 tuổi, cha mẹ cậu đường ai nấy đi. Sam kiếm sống bằng các công việc chân tay đồng thời vẫn duy trì niềm đam mê ca hát.
Đã có những thời điểm, Sam phải làm công việc lau dọn nhà vệ sinh trong một quán bar từ thứ hai đến chủ nhật. Không có tiền để đi tàu điện ngầm, cậu thường phải đi bộ về nhà để tiết kiệm. Lúc đó Sam đã qua 6 đời quản lý mà sự nghiệp vẫn giẫm chân tại chỗ. Anh cảm thấy rất tuyệt vọng: “Tôi bắt đầu từ năm 13 tuổi. Khi đó tôi đã 19, tất cả những bạn bè của tôi đều học đại học và đi đây đi đó khắp nơi. Còn tôi thì mắc kẹt ở London lau chùi toilet”. Anh tự hứa với mình sẽ cố gắng thêm một năm. Nếu mọi thứ không tiến triển, Sam sẽ từ bỏ ca hát, chu du thế giới và mở một cửa hàng bán hoa ở Ý.
Có lẽ số phận cũng không muốn một con người tài năng như Sam mãi là một kẻ vô danh tiểu tốt, suốt ngày quanh quẩn bên gương và bồn cầu. Cơ hội đến khi Sam bắt tay hợp tác với Disclosure trong ca khúc Latch. Ra mắt vào tháng 10, năm 2012, Latch vươn lên vị trí thứ 11 trên bảng xếp hạng UK. Tháng 5, 2013, ca khúc La La La mà anh thực hiện cùng Naughty Boy chiếm vị trí quán quân và là bước đệm để anh nổi tiếng toàn cầu với In the Lonely Hour.
Cuộc chinh phục nước Mỹ
Năm 2014, Sam Smith phát hành album đầu tay với tên gọi In the Lonely Hour. Album này giống như một quyển nhật ký về một tình yêu đơn phương không được đáp lại. Sam chia sẻ: “Tôi đã tiết lộ mọi điều bí mật trong album: những bí mật sâu kín và đen tối nhất. Tôi là một người rất cởi mở và trung thực. Nhưng điều mà tôi luôn giấu kín là sự thực thì tôi khá cô đơn và sự thực thì có lẽ tôi đã yêu một người nào đó và không được người ta yêu lại”.
Trong In the Lonely Hour, khán giả bắt gặp một Sam Smith khi thì mong manh yếu đuối, van xin người mình yêu hãy rời bỏ người tình để đến với anh (Leave Your Lover), mong mỏi có một ngày cả hai cùng tiến vào lễ đường (Lay Me Down), buồn bã khi biết mình không phải là người duy nhất (I’m Not the Only One), khi thì lại mạnh mẽ khẳng định không ai có thể yêu nhiều như anh (Like I Can). Mặc dù album là lời bày tỏ tình cảm của anh đối với một người đàn ông đã có gia đình, Sam Smith chủ trương không dùng từ “He” (anh ấy) trong bất cứ đoạn điệp khúc nào. Cả album là một cuộc đối thoại giữa “I” và “You”. Sam muốn album có thể chạm đến trái tim của người nghe thuộc mọi giới tính. Bất cứ ai cũng có thể liên hệ với những gì được chia sẻ trong bài hát.
In the Lonely Hour vươn lên vị trí số 1 tại bảng xếp hạng các nước Anh, New Zealand và Thụy Điển, đồng thời giành vị trí á quân tại các bảng xếp hạng của Australia, Canada, Đan Mạch, Ireland, Na Uy và nước Mỹ. Nó cũng là album bán chạy thứ 2 tại Anh và album bán chạy thứ 3 tại Mỹ, tính riêng trong năm 2014.
Khán giả yêu mến Sam không chỉ vì anh có một giọng hát cao chót vót tuyệt vời mà còn vì sự mong manh, nhạy cảm mà anh thể hiện. Với gương mặt trẻ thơ, búng ra sữa, Sam Smith mang vẻ đẹp của một cậu trai mới lớn đa sầu đa cảm và dễ bị tổn thương. Sam là một người đàn ông, nhưng sâu trong anh là tâm hồn của một người phụ nữ. Với vẻ ngoài hơi mũm mĩm, ngố tàu, Sam dễ dàng lấy được thiện cảm của người hâm mộ. Tháng 12, 2014 Sam nhận được 6 đề cử Grammy. Trong buổi lễ trao giải vừa qua, anh giành chiến thắng thuyết phục ở bốn hạng mục: Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất, Thu âm của năm, Bài hát của năm và Album nhạc Pop hay nhất cho In the Lonely Hour.
Một hoàng tử tình ca nhiều ám ảnh
Quãng thời gian vừa qua đối với Sam Smith đẹp mỹ mãn như một giấc mơ khiến đôi khi anh cũng không dám tin tất cả những điều xảy dến với mình là sự thực. “Mọi thứ đã rất tồi tệ trong một thời gian dài, rồi đột nhiên tất cả đều trở nên thật tuyệt vời. Một buổi sáng, tôi tỉnh dậy và thấy tất cả đều đã khác đi. Ngày nào tôi cũng nhận được tin tốt lành. Tôi rất sợ rằng chuyện này một lúc nào đấy sẽ dừng lại”.
Quá khứ đã dạy Sam một điều là là không nên vui mừng chuyện gì đó quá sớm. Gia đình anh đã từng rất giàu có với thu nhập khoảng 500.000 bảng mỗi năm. Họ từng có một dinh cơ lớn ở Cambridgeshire với nhà kính và bể bơi. Họ đi du lịch khắp nơi trên thế giới và tổ chức tiệc tùng quanh năm. Rồi tất cả đột nhiên dừng lại, mẹ anh mất việc, gia đình phá sản, những bạn bè thân quen bỗng nhiên biến mất. Sam sợ rằng điều tương tự sẽ xảy đến với mình.
Sam mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD). Anh luôn cảm thấy lo lắng về chuyện gì đó tồi tệ có thể xảy ra. Trước khi ra khỏi nhà, Sam luôn kiểm tra đi kiểm tra lại vòi nước để đảm bảo rằng mọi thứ đã ổn và không bị ngập lụt khi về nhà. Anh cũng luôn nghi ngờ tài năng thực sự của mình “Tôi không hiểu mọi người nghe thấy gì trong giọng hát của tôi”. Thậm chí lúc này khi đã nổi tiếng, được bạn bè vây quanh, Sam cũng cảm thấy không an tâm: “Tôi tự hỏi họ có vây quanh tôi như vậy không nếu album tiếp theo của tôi xếp hạng thứ 104”.
Sự thiếu tự tin ấy khiến cho những bài hát của anh luôn có gì đó mong manh và bất an. Điều đó đôi khi lại tốt cho sự nghiệp của Sam. Ở cái thời mà trong các bài hát luôn thừa mứa sự tự tin và cái tôi cá nhân, sự khiêm tốn, nhạy cảm ở anh lại là của hiếm. Không ai thích “lên gân” mãi cả. Khi những bài hát đậm chất tuyên ngôn đang tràn ngập thị trường làm khán giả mệt mỏi, họ sẽ tìm về với Sam để nghe anh thủ thỉ: Tôi yếu đuối và chẳng có gì sai khi yếu đuối cả.
*Bài viết đăng lần đầu trên tạp chí Style quãng thời gian 2014-2016 với bút danh Anh Trâm.