Thái Vũ: Ở lưng chừng đồi nhìn xuống thế gian

Vũ hẹn tôi ở một quán café trên đường Bát Sứ lúc mười rưỡi sáng. Khi tôi đến nơi, cậu đã chờ sẵn: kính cận, râu quai nón, nhưng khuôn mặt vẫn rất trẻ trung tuổi 24. Chúng tôi ngồi nhâm nhi cà phê và nhìn ra đường, trò chuyện kiểu bè bạn chứ không giống một cuộc phỏng vấn. Có lúc, Vũ trả lời nhát gừng tưng tửng, có lúc cả hai chỉ im lặng ngắm phố phường, có những đoạn tôi để mặc cho Vũ nói rất lâu như để trút bầu tâm sự.
Thời điểm này, Vũ đang ở giữa ngã ba của sự nghiệp, rất nhiều băn khoăn và cả hoang mang về con đường sau này. Điều tôi thích ở cậu là Vũ thẳng thắn thừa nhận điều đó, chứ không cố giấu hoặc bao biện bằng nhiều lí lẽ khác. Sự căng thẳng chỉ giãn ra khi tôi hỏi hoặc Vũ nhắc đến Hằng. Vũ luôn nói về vợ chưa cưới của mình với sự trìu mến và nâng niu đặc biệt.
Sức nặng của chiếc vương miện
Vũ được mệnh danh là “hoàng tử tình ca của giới underground”. Bạn nghĩ gì về danh xưng này?
Mọi người bắt đầu đặt danh xưng này cho tôi từ năm 2016. Khi mình mang một danh xưng thì nó thành gánh nặng và mình phải có trách nhiệm lớn hơn bình thường mình hay sống. Mọi người gọi thế thật ra cũng tạo áp lực, nhiều khi áp lực quá không viết nhạc được.
Nếu mình là người bình thường, mình có thể ngồi bất kỳ quán cà phê nào mình thích và thoải mái đi ra đường mà không phải đội mũ. Sẽ không bị phiền nhiễu kiểu như đang ngồi ăn bún, chuẩn bị cho thìa vào miệng thì có bạn chạy lại đập vai, đòi chụp ảnh chẳng hạn.
Tôi thích bài Mùa Hè Của Em mới đây của Vũ. Ca khúc nhẹ nhàng tươi sáng và MV cũng rất dễ thương.
Cảm ơn chị, thực ra ca khúc ấy tôi cũng chưa ưng lắm đâu. Bài đấy gần như là đơn đặt hàng từ đạo diễn Thành Đồng. Anh Đồng đã có ý tưởng từ nhiều năm nay nhưng chưa tìm được bài hát nào phù hợp để làm MV đấy cả. Anh bảo tôi hãy viết ra một bài gì đó cho mùa nóng này. Tôi lục lại demo cũ, viết lại lời, tưởng tượng câu chuyện về hai người chỉ gặp trong một mùa hè rồi chia tay. Chia tay xong, chàng trai cứ đến mùa hè lại nhớ về cô gái đó.
Làm việc với anh Đồng rất vui nhưng dừng ở đấy thôi, còn cái mục tiêu của mình thì chưa đạt được. Tôi vẫn đi hát bài ấy, khán giả ở dưới theo rất to nhưng bài đó mình không thích nên vẫn thấy không phục.
Vậy trong các sáng tác của mình, Vũ tự hào về bài hát nào nhất?
Hành Tinh Song Song là bài tôi thích nhất, vì nó chạm đến một câu chuyện mọi người có thể hiểu. Nó cũng đánh dấu sự chuyển biến từ thể lỏng sang thể rắn của tôi. Trong các sáng tác trước, tôi là một người đàn ông hèn nhát với tình yêu. Dần mình trở nên cứng rắn hơn và tôi thích cái hình ảnh ấy hơn. Mọi người cũng nhận ra điều này nhưng vẫn rất thích vì thế tôi cảm thấy thành công. Đúng là những bài mình viết rất nhanh thường là đỉnh cao với mình. Bài hát ấy tôi viết có trong 5 phút thôi, nhanh lắm.
“Tôi từng ganh tỵ với Đen và Ngọt”
Dạo này Vũ có sáng tác thêm được cái gì mới thú vị không?
Đợt này tôi không viết được. Tôi viết triền miên chán thì thôi nhưng không có bài nào ưng ý. Sau một thời gian rất dài viết tình ca, đã đến lúc phải thay đổi. Album đầu tay của tôi là một mầu nhạc mới nhưng không chạm đến trái tim khán giả lắm nên đối với tôi là một sự thất bại. Tôi cũng đang đau đáu không biết nên lôi kho nhạc cũ ra viết lại hay thử nhạc mới tiếp. Hiện tại tôi vẫn nghiêng về hướng thử cái mới hơn nhưng vẫn chưa quyết định được mình sẽ theo thể loại nhạc gì. Tôi muốn thử R&B nhưng cũng hứng thú nhiều thể loại nhạc khác nhau nên chưa chọn được. Tôi là một người leo núi đang ở lưng chừng: một là rơi, hai là lên đỉnh, thế thôi.
Vũ có thấy mình đang tự gây áp lực khá lớn cho bản thân?
Khi tôi quyết định ra quân ngũ để tập trung 100% vào âm nhạc, tôi đặt âm nhạc lên cao nhất. Tôi bán linh hồn cho nó. Tôi bị rồ dại bởi âm nhạc. Vậy mà bây giờ lại hoang mang không biết mình chọn có đúng không. Chẳng lẽ tôi đã sai à? Chẳng nhẽ sau bao nhiêu thời gian đấu tranh với bố mẹ để được làm nhạc, cuối cùng bố mẹ lại là người đúng à? Không được. Giờ tôi phải chọn ra một dòng nhạc nào để theo đuổi nó đến cùng, chứ không thể cứ nhảy qua nhảy lại được.
Vũ còn trẻ mà, tại sao không mạnh dạn thử? Sai thì sửa bởi Vũ vẫn còn nhiều thời gian.
Tất cả các nghệ sĩ nổi tiếng trên thế giới đều gắn bó lâu dài với một dòng nhạc, sau đấy muốn làm gì thì làm. Lúc đấy họ mới được là mình. Ví dụ như Justin Bieber hoặc Ed Sheeran trong những album đầu tiên. Album gần đây của Ed Sheeran, cậu ấy thử làm nhạc dance, thử rap nhưng vẫn hay. Chỉ khi mình đạt được thành công nhất định, mới được phép làm gì tùy thích chứ không thể thử bừa phứa không biết đâu là điểm dừng. Tôi chưa đạt được thành công như vậy nên cần lựa chọn kỹ.
Tại sao nhất định phải tìm con đường mới, trong khi con đường cũ Vũ đi, vẫn có rất nhiều khán giả ủng hộ?
Giống như các bạn sinh viên thôi, không thể ăn mì tôm sống qua ngày mãi được. Tôi nghĩ những người nghe nhạc của mình rất thông minh, biết cách lựa chọn, họ không thể nghe mãi một loại nhạc được. Tôi không thể để mọi người nhớ mãi hình ảnh mang cây đàn lên sâu khấu. Bây giờ tôi phải thay đổi liên tục, phải đi nhanh và phải chất lượng nữa.
Những người thuộc lứa của tôi như Đen và Ngọt đang làm rất tốt. Ngọt ra album thứ ba rất xuất sắc, Đen cũng làm liveshow và chuẩn bị ra album. Những người bạn của tôi đang thay đổi liên tục, khiến mình cũng sốt ruột.

Hẳn đây là một giai đoạn nhiều hoang mang đối với Vũ?
Ở giữa ngã ba đường bấp bênh lắm chị ạ. Tôi lại hay mắc bệnh ghen tị với mọi người. Khi ghen tị, mình sẽ không dám theo dõi hoạt động âm nhạc của họ, mình chỉ âm thầm trong sự ganh đua. Nó không ảnh hưởng gì cả, ngoài đời, bọn tôi vẫn thân thiết với nhau bình thường. Nhưng sự ganh đua làm tôi bị bó lại vào trong, không biết cách nào thoát ra.
Sau đấy tôi viết nhạc như robot, viết điên cuồng. Bài này phải là hit, phải kinh khủng hơn người ta. Sau đó tôi lại nghĩ mình chạy theo âm nhạc có đúng không. Tôi đi hỏi tất cả mọi người xem hướng đi nào đúng. Tôi biết mình mới 24, 25 tuổi thì chỉ là cái cây mới nhú thôi. Tôi chưa đủ trải đời như Đen. Tôi nhìn những người bạn quanh mình. Thắng đã có con, sao nó vẫn làm được những bài hay thế nhỉ. Lúc tôi nghe album của Ngọt, thấy hay quá, cũng thấy bực mình, chết rồi, phải làm sao bây giờ. Tôi mở studio để làm nhạc nhưng bị phản ngược lại. Sau thời gian ấy, tôi đi xả hơi, nhưng càng xả càng bí. Lúc viết nhạc tôi cứ cảm thấy mình viết bị giống người ta. Tôi cứ ước mình được quay trở lại hồi xưa và viết nhiều hơn. Giờ tôi lục lại kho tàng cũ của mình, cũng không viết được bởi cảm xúc đã qua rồi. Càng lạc lối, tôi càng nhớ sân khấu của mình. Giờ tôi chỉ muốn làm show thật đỉnh cao, xả hết cảm xúc trên sân khấu. Chị có biết khi đứng trên sân khấu không bao giờ nhìn thấy được phía dưới. Dù có năm nghìn hay mười nghìn khán giả, cũng chỉ thấy đen xì. Tôi thích cảm giác trò chuyện với không khí kiểu ấy.
Những cú nhói của trái tim
Vậy sắp tới, Vũ có kế hoạch gì để thoát khỏi cơn khủng hoảng hiện tại?
Tháng 11 tôi tham gia Monsoon, tháng 1, tháng 2, tháng 3 chạy show. Tháng 4 và tháng 5 tôi định kết hợp với một nghệ sĩ nữa làm tour xuyên Việt. Tháng 6 tôi định tham dự một khóa học của chị Lê Cát Trọng Lý dạy viết nhạc. Tôi nghĩ mình cần phải đi học để tĩnh tâm hơn và biết mình phải làm gì.
Bản thân Thái Vũ là một thương hiệu riêng và có lượng fan nhất định, giờ lại cắp sách theo học một ca sĩ khác, Vũ có ngại không?
Không, bởi chị Lý là một người có chuyên môn. Chị từng học ở khắp nơi trên thế giới… Khi về, chị muốn truyền bá lại những gì học được cho chúng tôi. Anh Thành Đồng, bạn tôi đã đi học khóa trước và khuyên tôi nên đi học. Chị không dạy công thức nào cả, chỉ những thứ đơn giản như cách viết, cách làm thế nào để chạm vào cảm xúc của mình.
Biết đâu từ bây giờ đến lúc đó, Vũ lại lấy lại được cảm hứng và cho ra những sáng tác mới?
Mỗi người sẽ có dấu hiệu riêng, báo cho mình biết cảm xúc đến rồi. Khi nào lồng ngực nhói lên một cái là tôi biết chết rồi, phải cầm bút viết ngay. Tôi nhớ thời xưa, khi viết nhạc, mọi thứ đều bất giác bật ra, tất cả lời nhạc, giai điệu tự tuôn ra hết. Tôi luôn tâm niệm mình gặp may. Ông trời bảo tôi viết bài Lạ Lùng ấy, chính tôi chứ không phải ai khác. Cảm giác ông trời đang thử thách không cho tôi viết cái gì nữa để xem tôi có vượt qua được không.
Vũ nhắc nhiều đến sự thay đổi, nhưng trên con đường mới, có điều gì, Vũ muốn giữ lại?
Tôi vẫn theo đuổi hình ảnh người đàn ông hát tình ca. Tôi vẫn rất tôn trọng indie music và cộng đồng xung quanh. Tôi muốn gắn liền với hình ảnh ấy một thời gian dài nữa. Sau khi mình đủ chín thì sẽ tính tiếp.
Một chút chia sẻ về tình yêu...
Tôi đã đọc trên báo chuyện cầu hôn lãng mạn của Vũ với Hằng. Xin chúc mừng! Hai bạn quen nhau lâu chưa?
Hơn một năm, tôi gặp Hằng ở một sự kiện âm nhạc. Đợt ấy đúng sinh nhật Hằng. Hai đứa nói chuyện qua lại rồi từ đấy bắt đầu.
Thời gian chững lại này, Hằng có hối thúc hoặc giục giã gì Vũ không?
Hằng không gây áp lực gì cả. Hằng bảo em chẳng biết gì về âm nhạc, em chỉ biết cổ vũ từ phía sau thôi.
Điều Vũ thích nhất ở Hằng?
Sự tần tảo.
Thái Vũ trong tình yêu sẽ như thế nào nhỉ?
Tôi hay bộc phát theo kiểu có những ngày cảm giác yêu cô ấy vô bờ bến. Tôi có thể làm tất cả cho cô ấy vui như tự nhiên mua quà, hoặc làm đủ thứ linh tinh. Có những ngày tôi thấy bình thường, không cần nhắn tin cũng được không sao.
Tôi thấy yêu nhau đừng hiểu nhau quá. Nam châm trái dấu mới hút nhau. Tôi với Hằng thì lại trái ngược nhau hoàn toàn.
Thật à, tôi thấy hai người rất hợp nhau đấy chứ?
Hằng rất thích xem phim ma, tôi lại cực kỳ sợ xem phim ma. Không hiểu vì sao, dù ngoài đời, khi còn trong quân ngũ, tôi ngủ rừng bao nhiêu năm nay rồi. Hằng thích quần áo, dù không phải là kiểu ăn diện hàng hiệu các thứ. Còn tôi có thể mặc áo polo và quần dài trong cả tuần. Trong ăn uống, tôi không bao giờ ăn phô mai, hải sản hay đồ Thái. Hằng thì thích ăn tất. Tôi chỉ thích ăn bún Hàng Cân thôi. Đỉnh cao thực sự (cười to).
*Bài viết đăng lần đầu tiên trên tạp chí L'Officiel Vietnam số tháng 11/2019 với bút danh Anh Trâm